Tôi 32 tuổi, anh trai 34 tuổi, anh em tôi chưa ai lập gia đình, đúng hơn là chưa có mối quan hệ yêu đương nào đúng nghĩa.
Cả gia đình tôi không có lấy một bức ảnh chụp chung dù là hai người chụp với nhau, chưa một lần đi chơi chung đúng nghĩa. Bố tôi làm công chức ở xóm rồi lên xã, mẹ làm việc ở nhà, thu nhập cả hai đủ ăn tiêu ở quê. Gia đình tôi lúc nào cũng lục đục, mẹ ghen vì bố ngoại tình. Tôi cố lờ đi, vẫn nói chuyện bình thường với bố vì bố có hiểu biết xã hội hơn chút.
Anh trai tôi, từ lúc chứng kiến bố với người khác cạnh nhau, không còn muốn tương tác với bố nữa. Anh không xới cơm cho bố, bữa ăn chỉ ngồi 10-15 phút là đứng dậy. Anh trai học cao đẳng rồi làm thợ tóc ở quê, còn tôi học đại học và làm ở Hà Nội, anh em không mâu thuẫn nhưng cũng không thân thiết. Trong đầu tôi bao năm vẫn ám ảnh những lần bố mẹ cãi nhau trước mặt họ hàng, (có động chân tay), nhưng chiếc nồi bị méo, những cánh tủ bị vỡ, những lần mẹ khóc rưng rức giữa đêm khi tưởng chúng tôi đã ngủ. Ám ảnh nhất là những lần mẹ bỏ đi lang thang rồi đòi tự vẫn, anh trai phải bí mật đi theo.
Từ lúc tôi đi học đại học ở Hà Nội, thi thoảng những lần cãi vã mẹ vẫn gọi ra cho tôi kể lể, khiến tôi lúc nào cũng sợ những cuộc điện thoại từ quê. Từ đó tôi không có khái niệm nhớ nhà, một năm chỉ về vài lần cho phải phép, mấy tháng mới gọi điện một lần. Có lẽ mang trong lòng nhiều tiêu cực nên mẹ rất nhiều lần gây hấn, cãi vã với họ hàng hoặc ngay cả với tôi. Rất nhiều lần tôi về nhà và ra đi với sự ấm ức khiến bản thân gần như xem việc về nhà là gánh nặng. Từ hồi tôi đi làm, góp chút tiền (không phải toàn bộ) xây nhà mới cho bố mẹ, động viên mẹ ăn uống ngon hơn, tưởng chừng kinh tế khấm khá hơn thì mọi việc sẽ ổn nhưng không.
Đỉnh điểm là giữa năm ngoái, mọi thứ trở nên cao trào khi mẹ đánh ghen công khai, gọi điện ra khiến tôi bỏ dở công việc về quê. Rồi một cuộc họp gia đình mà ở đó mẹ chửi bố không còn từ gì để diễn tả, bố chỉ trích con cái thiếu tôn trọng, bảo con cái: “Đừng nhờ cậy gì tao”. Hôm đó tôi đã nói hết mọi thứ, mẹ mới vỡ lở bảo không biết bọn con biết nhiều như vậy. Tôi còn nói hai đứa con hơn 30 tuổi vẫn chưa có gia đình riêng mà cứ phải suốt ngày giải quyết chuyện bố mẹ (gần 60 tuổi) đến bao giờ? Đã bao giờ bố mẹ quan tâm chuyện hạnh phúc của chúng con chưa? Ba năm trước, tôi nhắc khéo chuyện gia đình không có ảnh chung, không đi chơi chung nhưng không ai trong gia đình hiểu và nỗ lực hàn gắn.
Gia đình tôi ở huyện miền núi nghèo, họ hàng không ai học đến nơi đến chốn, cao nhất là cao đẳng tư thục hoặc đại học địa phương, sống chủ yếu ở quê hoặc đi làm công nhân. Tôi là út nhất trong họ hàng nhưng đỗ trường Ngoại thương theo khối A (có lẽ mọi người sẽ ngạc nhiên), giờ làm ở Hà Nội với mức lương hơn 20 triệu đồng chút. Trong mắt tôi như thế là thất bại nhưng trong mắt họ hàng tôi là tấm gương sáng. Tôi cao 1m62, nặng 55 kg, lúc học đại học là 47 kg. Anh trai còn gầy hơn tôi và bố mẹ tôi cũng không xem đó là bất thường. Tôi gần như không có người thân ở Hà Nội. Từ lúc học đại học và sống ở phố, tôi như bị sốc vì tự ti khi bạn bè quá giỏi giang, xinh đẹp, khi đồng nghiệp có nhà có xe từ lúc ra trường, khi các bạn biết đàn ca sáo nhị từ bé, đi du lịch đó đây, tiếng Anh như gió.
Nói thêm là điều đó không ảnh hưởng tình bạn của chúng tôi, chỉ là nó khiến tôi thấy tự ti và chật vật để hòa đồng. Hiên tại tôi vẫn chơi với các bạn, rất quý và tự hào khi có những người bạn như họ, giỏi giang và tích cực. Còn tôi, sau khi đi làm mới có tiền tự học bơi, tập gym, leo núi, du lịch…, việc mua chung cư tôi chưa mơ tới với mức lương này, chưa kể lại lỗ từ chứng khoán năm ngoái. Với chiều cao khiêm tốn, điều kiện kinh tế chẳng đến đâu, mất kết nối với gia đình và tự ti với bạn đồng trang lứa, cộng thêm chưa có mối tình vắt vai đúng nghĩa, tôi thật sự quá hoang mang với bản thân vào lúc này. Thời gian không còn chờ đợi tôi nữa.
Thật lòng mà nói, những lúc cảm giác thất bại bủa vây, tôi lại cảm thấy oán trách bố mẹ. Tôi không có chỗ dựa tình thần hay tài chính, không có ai đi trước truyền đạt kinh nghiệm sống. Ngoài ra, nỗi sợ hôn nhân bị lặp lại giống bố mẹ cũng là một rào cản lớn. Điều này đã chiếm trọn đầu óc tôi từ biến cố năm ngoái đến giờ chưa thể thoát ra được. Mong nhận được lời khuyên chân thành của mọi người để bản thân vượt qua những khó khăn trước mắt. Chân thành cảm ơn.
HÃY CÙNG CHIA SẺ BÌNH LUẬN NÀY NHÉ ?